One Harry Potter, Please
Translated by: Rùa Rô :”>
Chương 3
Draco Lucius Malfoy
Đáng thất vọng thay cho Draco, cậu về tới nhà trong tình trạng nguyên vẹn không sứt mẻ. Cậu đổ rầm xuống giường và ngủ không biết trời trăng gì, và chỉ thức dậy để ăn mấy quả trứng chết tiệt sáng hôm qua trước khi chết vì đói. Món trứng tội nghiệp cũng có vị buồn nôn như thường lệ, khi mà người chế biến chúng là cậu, mà dù vậy cậu cũng chả muốn đặt thức ăn tí nào, phần lớn là vì chuyện đó đồng nghĩa việc phải sử dụng bột Floo và giao tiếp với con người.
Suốt ba ngày tiếp theo, vì chẳng khát khao đi làm cho lắm, nên Draco gọi báo cho sở để cáo bệnh và xin nghỉ. Cậu dành cả ngày thứ nhất để ngó cái trần nhà và cả ngày thứ hai để dự định tắm táp. Ngày thứ ba, đã đủ khỏe mặc dù còn hơi nhức đầu vì nằm bẹp dí trên giường suốt hai ngày qua, cậu biến mấy mẫu khăn giấy thành những con hạc dòm vui mắt để cho chúng bay lòng vòng từ đầu này tới đầu kia căn phòng. Chúng vỗ cánh phành phạch và chao lượn, lộn mấy đường tròn hết sức phức tạp được điều khiển bởi đũa phép của Draco.
Mẹ vẫn thường hay làm mấy thứ này hồi cậu còn bé tí và sợ phải ở một mình trong phòng tối. Bà làm chúng lấp lánh bay trên đầu cậu, đủ cao để chẳng thể với tới, nhưng vừa thấp để rót những giọt sáng li ti lên mặt cậu. Draco luôn thích sự hiện diện của chúng. Mấy tiếng cánh vỗ loạt xoạt nhẹ nhàng của lũ chim chẳng bao giờ thất bại trong việc ru cậu ngủ.
Cậu thực sự nhớ mẹ. Không biết mọi người sẽ nói gì nếu cậu bỏ việc và sang Pháp ở với ba mẹ nữa. Đó có được xem là chịu thua không? Liệu mọi người có cười cợt? Liệu Potter sẽ lắc đầu và nói: “Tôi biết thể nào hắn cũng bỏ cuộc.” ?
Draco cũng đang muốn bỏ cuộc đây. Chẳng phải vì Potter không thích cậu đâu. Không chỉ vì Potter; mà là tất cả mọi người khác trong bộ. Hồi trước lúc Draco chưa đăng ký làm Thần Sáng, chuyện cũng chẳng tệ đến mức này. Khi ấy cậu chưa phải đối phó với họ. Cậu đã cúi đầu suốt ba năm sau Trận Chiến, và phần lớn thời gian mọi người đều để cậu yên. Hay đúng hơn, là kệ xác cậu luôn. Ở thời điểm đó, bị bỏ mặc có lẽ là điều tệ nhất có thể xảy ra với cậu. Cậu đã quyết tâm phải làm gì đó để khiến mọi người nhớ đến cái tên Malfoy. Mà những Thần Sáng sau khi Chúa Tể Hắc Ám bị tiêu diệt thì được người ta tôn trọng hơn bao giờ hết, thế nên cậu chọn trở thành một trong số họ. Đơn xin vào Học Viện Thần Sáng của cậu đã được đăng ngay trang nhất tờ Nhật Báo. Bài viết tuy không nhân từ lắm, nhưng Draco vẫn hài lòng về chuyện đó. Cậu còn nhớ mình đã sốc thế nào khi Bộ chấp nhận tờ đơn; Cậu đã không hy vọng gì nhiều vào chuyện ấy. Bọn họ hẳn đã nghĩ rằng cậu chẳng đời nào có thể vượt qua bài kiểm tra cuối kỳ, và đã sẵn sàng để cười vô mặt Draco vì lãng phí cả ba năm của cuộc đời mình mà chẳng đạt được cái gì.
Bài kiểm tra cuối kỳ là bài kiểm tra quan trọng mà bất cứ Thần Sáng tập sự nào cũng phải thực hiện trước khi anh hoặc cô ta có thể tuyên thệ. Bài kiểm tra được tổ chức ngay sau khi quá trình học kết thúc, nhằm kiểm định lại năng lực làm Thần Sáng và khả năng áp dụng những gì đã học vào thực tế. Qua đó họ phải chứng minh được quyết tâm và trách nhiệm dành cho công việc, cũng như bản năng nhận định đúng sai và rằng họ trân trọng công lý hơn mọi thứ. Ai cũng nghĩ rằng Draco thế nào cũng trượt vỏ chuối. Thực tình mà nói, tới chính Draco còn nghĩ vậy nữa là. Chẳng ai ngạc nhiên hơn chính Draco khi nghe tin mình đỗ đâu. Nhưng lại rồi, rốt cuộc cũng chỉ có mình cậu là biết rõ bản thân đã không gian lận. Dĩ nhiên là ai cũng nghĩ rằng đó là cách duy nhất để cậu vượt qua kì thi trót lọt. Họ tin rằng cậu chỉ là một kẻ dối trá không chịu yên phận mà cúi đầu ngoan ngoãn làm một cựu Tử Thần Thực Tử thay vì cố gắng gian lận để có thể với tới một vị trí mà mình không thuộc về.
Bài thi thiệt là khủng khiếp. Bọn họ chuốc cậu bằng đủ thứ độc dược, Chân Dược nằm trong số đó, và hỏi toàn mấy câu nực cười (“Không, thưa ngài! Tôi sẽ không giúp một bà già qua lộ, nếu bà ta đã biết bản thân yếu rồi, mà vẫn có thể lết ra tới ngoài đường, thì bả hoàn toàn có thể tự mình qua!”), và rồi thì cho cậu xem mấy bức vẽ trừu tượng (“Vâng, nó trông giống cả đám người đang điên cuồng gào thét. Không, nó chả giống một bông hoa nhỏ xinh. Hay một con dơi.”), và đôi khi, họ chỉ đơn giản là làm cậu bối rối. Thì ít ra đó là những gì Draco cảm thấy khi họ hỏi một câu nực cười nhất: Trong một tình huống sống còn, liệu anh có dành thời gian để xem xét người mà anh muốn cứu cùng với mình có nguồn gốc muggle hay thuần chủng không, và liệu điều ấy có ảnh hưởng gì đến quyết định cứu người của anh không?
Câu hỏi vớ vẩn nhất mọi thời đại. Làm như thể Draco chưa một lần ở trong tình huống sống còn như thế và không biết cái cảm giác đó là như nào vậy. Một khi bị bao vây bởi một ngọn lửa khổng lồ đe dọa sẽ nướng chả bạn và tất thảy mọi thứ chung quanh, bạn không dừng chỉ để xem xét. Ngay cả khi biết rằng con người đứng bên cạnh mình lúc ấy đã không còn là bạn nữa, và sẵn sàng giao mạng bạn ngay cho lão Trùm Hắc Ám vào cái khoảnh khắc bạn làm sai chuyện gì; thậm chí là ngay cả khi con người ấy nặng đách thể tả vì luôn dành cả ngày để vục mặt vô đồ ăn, và chẳng có khả năng leo lên đống bàn chất cao ngất mà tự cứu bản thân; và rồi thậm chí cho dù bạn biết bằng cách kỳ diệu nào đó mà cậu ta leo lên được, thì cả hai thế nào cũng ngã xuống biển lửa bên dưới; hoặc là, ngay cả khi bạn biết mình đang lựa chọn giữa việc cứu lấy bản thân hay giết luôn cả hai, bạn vẫn không dừng lại chỉ để xem xét. Phải nắm và phải kéo. Để rồi cắn răng bám víu lấy bất kỳ thứ gì có thể giúp mình sống sót, cho đến khi một thằng nhóc gầy nhom, đã, đang và sẽ mãi ghét bạn xuất hiện và đưa tay ra về phía mình.
Bị phân tâm bởi những ký ức không hay ho gì mấy, Draco mất tập trung và đầu đũa của cậu run rẩy. Mấy con chim giấy đâm loạn xạ vào tường và một số thì đâm sầm xuống sàn. Chỉ còn lại ba con, trông hơi méo mó, nhưng vẫn bay xà quần vòng vòng như thể sợ rằng mình sẽ là nạn nhân tiếp theo hy sinh vì cơn thịnh nộ của chủ nhân.
Buồn cười thay, Draco nghĩ, khi mà Bộ lo cho phù thủy gốc muggle nhiều đến nỗi họ chẳng thấy được họ đang làm gì. Cái cảm giác mà họ thành công gây nên trong Draco hiện tại giống chính xác cái cảm giác mà cậu từng muốn những kẻ gốc muggle phải chịu đựng. Cậu từng muốn họ cảm thấy thật lạc lõng, thật chắc chắn rằng tất thảy mọi người đều ghét họ, nhiều tới mức họ sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải rời khỏi giới Phép Thuật. Giờ thì, Bộ đã quay lưng với cậu hoàn toàn, như một loại trừng phạt tinh thần đau đớn. Sự trừng phạt mà Draco biết mình đáng phải lãnh, nhưng cũng không ngăn cậu khỏi nổi giận với Bộ.
Cậu đã bảo với họ như thế. Bảo họ rằng thật không công bằng khi đối xử với cậu bằng cái cách những kẻ thuần chủng đối với kẻ xuất thân muggle trước đó. Cậu những tưởng họ sẽ tống cậu ra ngoài sau màn diễn thuyết nho nhỏ ấy. Nhưng không. Qua mọi chuyện họ rốt cuộc cũng quyết định cho cậu một cơ hội. Cơ hội mà cậu đang sẵn sàng để ném hết xuống bãi phế thải.
Mấy con chim giấy tông vào một lọ hoa to, hầu như nát bét hết cả và chẳng trông giống chim chóc nữa, chỉ có thể bay lờ đờ trong hình dạng ba miếng khăn giấy nhàu nát. Cái lọ thì tan tành.
Draco hạ đũa phép, để mấy miếng giấy rơi xuống sàn.
Rốt cuộc là cậu đang làm cái quỷ gì đây? Thiệt tình là đang lãng phí mấy ngày qua chỉ để ngồi dỗi ấy hả? Thiệt tình là cậu đang trốn tránh sau khi đã hùng hồn tự hứa bản thân rằng mình sẽ không làm vậy à? Cha mẹ cậu đang trốn đấy, cả bạn bè cậu cũng thế thôi; lẩn quẩn khắp mọi nơi, chịu cúi đầu im hơi lặng tiếng, sợ rằng Bộ sẽ truy đuổi mình nếu có lỡ hó hé gì. Nhưng Draco đã thề là sẽ không bao giờ đi theo con đường ấy; vì lòng tự tôn, vì danh dự. Thế thì sao cậu lại còn dám cân nhắc đến việc rúc vào lòng mẹ nữa chứ? Tất cả đều chỉ vì Potter tỏ ra khó ưa thôi sao?
Draco cố tìm hiểu lý do tại sao cậu lại để tâm nhiều đến vậy. Mắc gì cậu phải để một thằng khốn đáng ghét – kẻ rõ ràng chẳng muốn dòm tới cậu – làm cậu phiền lòng chứ? Cứ nghĩ tới là cái mặt của Potter lại hiện ra. Trong tưởng tượng của cậu, hắn trông khá hài lòng, không nghi ngờ gì là vì được tận hưởng ba ngày liên tiếp không bị quấy rầy bởi Draco. Con tim Draco bắt đầu dộng thùng thùng trong lồng ngực, một phản ứng tự nhiên mỗi khi chủ nhân nó nghĩ về Potter. Hẳn là giận quá nên nó mới vậy. Giờ này chắc Potter đang ở Bộ, múa may hả hê trước sự vắng mặt của Draco, hay có lẽ là đã lên sẵn kế hoạch thay thế cậu. Hay thậm chí là nói xấu sau lưng cậu với Hogan. Hogan, kẻ mà thể nào cũng có mặt ở đó, cho dù thằng ấy có công việc riêng chết tiệt của mình, mà cứ phải ở đó để chiếm vị trí của cậu. Draco giật mình. Thậm chí còn dám ngồi trên ghế của cậu! Ngả ngớn với Potter trong khi chạm vào đồ của cậu!
Draco bật khỏi giường như thể cháy nhà. Cậu không thể cho phép chuyện này. Sao trước giờ cậu chưa nghĩ tới chuyện này nhỉ? Nếu cậu từ bỏ, Hogan sẽ có thể làm mọi thứ thằng ấy muốn. Hơn nữa có Chúa mới biết mấy thứ kinh tởm nó muốn là gì. Draco tin rằng nó dám làm mọi thứ. Nó là một thằng điên. Potter tuy không nhận ra, nhưng Draco thì có. Và bảo vệ đồng đội mình là trách nhiệm cao cả, cho dù kẻ đồng đội ấy là một tên khốn đi chăng nữa.
Draco ngó cái đồng hồ quả lắc cũ kỹ treo trên tường, không còn sớm nữa, nhưng hôm nay là thứ Sáu. Potter luôn làm việc trễ vào tối thứ Sáu, để xử lí đống báo cáo tồn đọng từ hồi đầu tuần đến giờ. Đúng là một thời điểm hoàn hảo để Hogan xộc vào mà rù quến Pot- nhầm- thằng đồng nghiệp ngu ngơ ngốc nghếch của cậu.
Draco nhăn nhó ngó bộ đồ ngủ của mình và nhanh chóng tuột nó xuống. Cậu quày quả nhào vào phòng tắm, và hoàn thành công việc vệ sinh cá nhân cùng thay quần áo chỉnh tề chỉ trong vòng 10 phút. Cậu chẳng chải tóc, khiến nó cứ lòa xòa trước mắt mỗi khi cậu nhảy tưng tưng – cậu có thể tưng bao nhiêu tùy ý trong nhà mình – xuống cầu thang, vừa mang vào đôi ủng cùng một lúc. Cậu thề với lòng rằng sẽ không bao giờ làm lại chuyện này nữa, Draco nghĩ trong khi xuýt xoa vì cái đầu gối bị thương do cú ngã bất chợt, nhưng chả bất ngờ.
Vào cái lúc mà cậu tới Bộ, chỗ này gần như không một bóng người, nhưng đúng như cậu đoán, khi bước vào Sở Thần Sáng, Potter đang ngồi tại bàn làm việc của hai người, ghi ghi chép chép vẻ rất chăm chỉ. Hogan thì chả thấy bóng dáng đâu.
Thở phào nhẹ nhõm, Draco ngồi phịch xuống ghế, hả hê khi thấy Potter giật nảy mình. Cậu ta trố mắt ngó Draco; trong ánh nhìn dò xét khắp gương mặt Draco có gì đó như sự hứng thú thật rõ rệt, Draco thấy hai má mình nóng dần lên. Potter chau mày, dòm phải ngó trái rồi lại nhìn Draco, gần như thất kinh hồn vía, như thể vừa mới thấy một oan hồn chưa siêu thoát vậy.
“Malfoy?” Cậu ta cuối cùng cũng lên tiếng.
“ Phải, và không. Tôi chưa chết. Xin lỗi đã làm cậu thất vọng.” Draco cẩn thận quan sát gương mặt Potter để xem coi cậu ta có thực sự thất vọng không.
Potter trông hoàn toàn sốc, gần như cường điệu, và … hoảng hốt? Như thể Draco vừa bắt gặp cậu ta đang thực thi một hành vi bất chính.
Potter chớp mắt vài lần trước khi bắt đầu lấy lại bình tĩnh. “ Cậu trông bết quá,” Cậu ta nói, ánh mắt lướt qua tóc của Draco.
Draco nhận ra bản thân đang ước ao rằng mình đã chải đầu. Cậu luồn mấy ngón tay vào tóc, gây ra một hệ quả nào đó mà chỉ Merlin mới biết. Potter nhìn đi chỗ khác.
“Thì, tôi thấy bình thường,” Draco nói, khẽ nhăn nhó bởi giọng của chính mình. Nó nghe khàn hết sức, nhưng cũng bình thường thôi khi mà cậu đã chẳng nói một từ nào suốt ba ngày qua. “Tôi nghĩ mình nên đến và giúp cậu viết cái mớ này.” Draco chỉ vào đống hồ sơ trên bàn giấy, tự dưng cảm thấy ngốc ngếch hết sức. Rốt cuộc là cậu đã đến đây làm gì nhỉ?
Cậu thậm chí còn thấy mệt hơn khi Potter phán một chữ “Tốt,” và đẩy cả đống giấy tờ về phía Draco.
“Không cần cảm ơn hay gì đâu.” Draco quắc mắt nhìn hắn. Thật tình, khi một chàng trai lết đến giúp bạn mặc dù lẽ ra anh ta nên nằm ườn ở nhà trên chiếc giường như thể sắp chết, điều ít nhất bạn có thể làm là nói cảm ơn. Và thì đành rằng Draco đã hết bệnh rồi, nhưng Potter đâu có biết chuyện đó đâu.
Potter lại bắt đầu vục mặt vào tờ báo cáo. “Tôi biết. Đây là việc của cậu mà.”
Hối hận vô vàn với quyết định bốc đồng của mình; Draco chộp lấy cây bút lông, giận dỗi kéo một tờ hồ sơ nằm trên cùng và mở nó ra. Phu nhân Herbert, người ếm xì bùa mấy cái ấm trà thành quái vật ăn-bi, nháy mắt với cậu từ bức hình lớn với cả dòng chữ đỏ bầm được đóng ngang mặt bà ta, ghi rằng: TRUY NÃ.
Draco quắc mắt nhìn Potter vẻ buộc tội. “Tôi đã nói là bả sẽ bỏ trốn mà.”
Potter hối hả giựt tấm hồ sơ từ tay draco và dồn đại nó vào một cái ngăn kéo. “Sẽ bắt được bả thôi. Thế nào cũng vậy,” Cậu ta nói, tỉnh bơ như không, mặc dù cũng có hơi ngọ nguậy trong cái ghế vẻ khó chịu.
Draco lắc đầu và thở dài thườn thượt, đưa tay lấy một cái hồ sơ khác.
Công việc bàn giấy đúng là chán không tả, nhưng cũng không đến nỗi tệ như cậu tưởng. Draco giải trí bằng cách quan sát Potter đang khổ sở gò chữ, như thể cậu ta không chắc rằng mình biết viết vậy. Trưởng ban thần sáng đã quạt cậu ta vài chập rồi, và lần gần đây nhất, bà ấy đã làm thế ngay trước mặt mọi người, bảo với Potter rằng bà chả thể đọc nổi mớ giun bò trên giấy của Potter, nên tốt hơn hết là hắn nên bắt đầu học cách viết đi trước khi giao lại cho bả bất kỳ bản báo cáo nào nữa. Đó là lần duy nhất Draco thấy có cảm tình với bà già ấy. Potter đã đỏ mặt và hiền lành gật đầu, và cả đám thần sáng còn lại đã cười tới ngu luôn trước cảnh tượng một bà già giơ nắm đấm đầy đe dọa với Kẻ Đã Tiêu Diệt Chúa Tể Hắc Ám. Sau lần đó, Potter luôn làm báo cáo chậm đến nực cười, né việc ấy lâu nhất có thể, và vào thứ Sáu thì mới bắt đầu làm chúng thực cẩn thận để tránh gây thêm một sự kiện nào như vậy nữa.
Và đó là tại sao Draco hoàn thành việc của mình sớm hơn Potter rất nhiều. Có lẽ là sẽ còn nhanh hơn nữa nếu cậu không quá bận nhìn trộm cái vẻ tập trung cao độ của thằng đồng nghiệp. Một khi bắt đầu thấy chán, cậu cân nhắc việc đề nghị giúp Potter với đống hồ sơ còn lại của cậu ta, nhưng thấy rằng chẳng tội tình gì mà mình phải làm vậy. Cậu đã làm quá nhiều rồi. Thế là thay vào đó, cậu ngó chằm chằm vào cái đầu đang cúi của Potter, quan sát độ tương phản rõ rệt của mái tóc đen tuyền cùng gương mặt nhợt nhạt của Potter. Cậu ta trông thật lạ, Draco cuối cùng cũng kết luận. Tóc thì quá tối so với màu da, mắt thì quá sáng so với mi, và hắn trông trẻ con một cách lạ kỳ so với một người có cấu trúc xương hàm mạnh mẽ và gò má cao. Tự nhiên đã thực sự quá phóng khoáng khi tạo nên Potter, khiến cậu ta bất giác trở thành một tạo vật không tưởng.
“Lát nữa đi ăn với tôi nhé?”
Câu hỏi treo lững lờ trong không trung, và Draco đã hãi hùng đến nỗi không dám tự hỏi bản thân ai vừa mới lên tiếng. Cậu ngờ rằng kẻ đó là mình. Potter chẳng nói gì, và Draco bắt đầu hy vọng rằng đó chỉ là cậu mời hắn đi ăn trong tưởng tượng thôi, nhưng Potter lại chọn ngay lúc đó mà dòm lên.
“Được thôi,” Cậu ta nói, và dòm xuống lần nữa. Draco trố mắt nhìn khi Potter tiếp tục nói, “Đi trước đi. Tôi còn phải ở đây một lúc nữa. Làm cho xong đống này đã, rồi sẽ gặp cậu sau.” Potter lầm bầm rủa thầm khi cậu ta lỡ tay làm dây mực ra mớ giấy tờ và phải dùng tới đũa phép để làm sạch chúng.
Draco lặng lẽ gật đầu, nhưng rồi, lại nhận ra là Potter đang không nhìn mình, cậu bắt bản thân lí nhí hai chữ, “Được rồi.”
Đây chẳng là gì to tát hết. Vậy là họ sẽ cùng đi ăn tối. Đồng nghiệp luôn làm thế. Cậu có thể ở lại và giúp Potter làm việc, thế thì họ sẽ có thể đi sớm hơn. Draco chộp lấy một cây bút lông ngỗng và há miệng ra để đề nghị chuyện này, nhưng tay cậu run rẩy quá sức.
Chẳng có gì to tát đâu.
Draco đứng dậy ngay lập tức và ném cây bút lên bàn. Ngột ngạt quá mức. Cậu cần khí trời, ngay bây giờ.
“Vậy tôi đi trước,” cậu nói, vẫn còn đứng đó.
Potter dòm lên và khẽ chau mày. Cậu ta gần như mỉm cười. “Được rồi.” Cậu ta hất đầu về hướng của mớ giấy tờ trên bàn Draco. “Cảm ơn.”
“Tôi chỉ đang làm việc của mình thôi,” Draco khiêm tốn nói, và sau một cái gật đầu nhẹ, cậu quay người chạy như bay ra khỏi văn phòng.
Khí trời chả giúp gì mấy. Cái sự thật rằng cậu đã mời Potter đi ăn và được cậu ta đồng ý có vẻ như quá ảo để Draco có thể tin.
Mặc dù chẳng nhớ là đi bằng cách nào, cậu cuối cùng cũng đến được quán ăn. Cậu dễ dàng tìm thấy một buồng trống; lúc này quán khá vắng. Cô phục vụ mỉm cười với cậu, ghi món cho cậu, và nhanh nhẹn mang cho cậu một ly rượu trước khi bỏ đi, để cậu lại một mình với mớ suy nghĩ rối tung.
Chuyện này đơn giản hơn Draco nghĩ. Nếu như trước đó vài tuần mà cậu cũng mời Potter đi ăn như thế, liệu kết quả có giống lần này không? Lẽ nào trước giờ chỉ toàn do cậu tưởng tượng về thái độ chán ghét của Potter sao?
Tim Draco lại bắt đầu gióng thùng thùng trong lồng ngực, thế nên cậu ép bản thân mình nhấm nháp ly rượu thật chậm trong khi chờ Potter, nghĩ về những chủ đề mà cả hai có thể cùng bàn luận. Có vài thứ Draco muốn hỏi hắn ta, mặc dù hầu hết đều trông rõ ngốc nghếch và chẳng liên quan gì. Cậu hy vọng mình có thể chêm vào được một hai câu hỏi để thỏa mãn sự tò mò. Liệu có bị xem là khiếm nhã nếu cậu hỏi xem Potter có đang hẹn hò với ai không? Để chắc rằng người đó không phải Hogan. Hay tên thần sáng ngu ngốc kia với cái mũi bự. Hay thằng cha kỳ quặc làm nhiệm vụ cân đũa phép của khách thăm Bộ. Draco không tin tưởng hắn lắm.
Cậu rốt cuộc cũng uống hết món rượu hơi bị nhanh và phải nhờ nữ phục vụ rót thêm, trong khi suy nghĩ vẫn quay mòng mòng chung quanh Potter.
Cậu mất hai tiếng đồng hồ để nhận ra rằng Potter sẽ không đến.
Mất thêm nửa tiếng nữa cậu mới nhận ra mình đã say.
Và phải mất thêm ba ly rượu Đế Lửa nữa để cậu nhận ra rằng mình là một con cún con. Cún con riêng của Harry Potter, cầu xin chủ nhân âu yếm và nói với nó rằng nó đã rất ngoan. Chán ghét, cậu quăng đại vài đồng Sickle lên bàn và lao ra ngoài.
Cậu loạng choạng đi theo hướng nào đó chính mình còn chả biết, vừa đi chân mang ủng vừa đá tung tóe đám tuyết, trong khi cố gắng một cách vô nghĩa để xua đi mấy suy nghĩ không hay. Cậu biết mình đang thật nực cười; cậu đã không nên hy vọng rằng Potter sẽ xuất hiện ở quán. Potter chỉ nói thế để đuổi khéo cậu đi mà thôi.
Cậu lang thang một lúc lâu, để rồi khi tỉnh hồn lại, cậu tìm thấy bản thân tại một nơi khá quen – cậu đang đứng trước khu chung cư của Potter. Đây đúng là một sự trùng hợp thú vị nha. Draco ngước lên nhìn đám cửa sổ trên tầng hai, thấy rằng căn hộ của Potter đang tối thui. Thằng khốn ấy có lẽ đang ngáy ro ro. Draco cân nhắc chuyện ném đá vào cửa sổ rồi ù té chạy, nhưng cuối cùng cũng quyết định rằng hành vi ấy hơi trẻ con. Là một người trưởng thành, cậu phải đi nói chuyện với Potter. Dù vậy cũng không có nghĩa là phải nói ngay bây giờ. Đang là nửa đêm cơ mà. Rồi thì dĩ nhiên là Draco chẳng thể bảo Potter giải thích lý do cậu ta không tới. Như thế nghe thiệt là thảm hại và bi lụy. Draco cần một lý do chính đáng hơn để gõ cửa nhà hắn.
Cậu lục lạo trong túi quần của mình, mấy ngón tay khép lại quanh một vật nhỏ xíu. Cậu lôi nó ra, trừng trừng nhìn vào bàn tay đang mở, rồi quyết định rằng đây là một cái cớ tốt nhất cho một chuyến thăm viếng vào nửa đêm. Cậu sẽ vào đó, và kín đáo gợi chuyện để lấy lời giải thích từ Potter.
Hài lòng với kế hoạch của mình, Draco bước vào tòa nhà và thẳng tiến đến căn hộ của Potter. Cậu cần phải biết: Liệu có lý do gì khiến Potter phải cư xử như một thằng khốn, hay bẩm sinh hắn đã vậy rồi?
Hết chương 3.